Nhóc hãy đợi anh
Phan_6
Hiểu Hân ôm cái trán bị đau, trừng mắt lên nhìn chị mình đang quay bước. Hiểu Hân với tay lấy cốc nước, sửa lại tư thế ngồi ngả sâu hơn vào sô pha. Đưa ống hút lên miệng uống, vị nước mát lạnh chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc ngay tức khắc. Người khiến cô bị sặc không ai khác chính là người ngồi phía đối diện ở đầu ghế bên kia. Hiểu Hân cúi gập người vì sặc nước, trong lòng không khỏi than vãn.
Chương 19
Hiểu Hân bị sặc, ho đến chảy nước mắt. Bên cạnh Thu Giang cũng vỗ lưng giúp cô.
“Sao tự dưng lại ho dữ vậy, có sao không em?”
Hiểu Hân ngẩng lên lấy khăn giấy lau nước mắt nói.
“Không sao đâu ạ”
Hiểu Hân ngồi thẳng dậy, mắt không hề né tránh mà nhìn thẳng. Lúc này trong phòng ai đó đã chọn bài hát mới, trên nền màn hình sáng cả căn phòng trở nên rõ hơn, Hiểu Hân và người đối diện có thể nhìn rõ mặt nhau hơn. Hiểu Hân dùng khẩu hình nói.
“Em chào thầy!”
Vũ Thanh ngồi phía đối diện, dáng người hơi ngả về phía trước, khửu tay tỳ trên đầu gối. Anh chỉ cười, rồi đưa ngón tay lên miệng ra dấu “bí mật”. Hiểu Hân cũng gật đầu đáp lại.
Vũ Thanh cũng không tiếp tục nhìn Hiểu Hân nữa, anh đứng dậy sang bàn khác nói chuyện để Hiểu Hân không khó xử.
Ngọc Trúc sau một hồi chào hỏi đã quay lại bàn, cô chen vào giữa Hiểu Hân và Thu Giang.
“Lâu không gặp bạn cũ, vui thật đấy! Mà, Giang này! Cậu kia trước có học lớp mình không mà sao tớ chưa gặp”
Giang nhìn theo hướng tay Ngọc Trúc.
“Không! Cậu ấy là khách mời Khang dẫn theo.”
“À! Bảo sao. Tớ sao có thể quên được nếu như lớp mình có một anh chàng bảnh như vậy chứ.”
“Nghe nói cậu ta là giáo viên trường Trung Văn”
“Oa! Đẹp trai thế thì nữ sinh học sao nổi. Trẻ như vậy mà đã được dạy ở Trung Văn thì một là cậu ta cực giỏi, hai là nhà cậu ta cực gia thế”
Ngọc Trúc nhìn người được bàn luận đầy thưởng thức, sau đó chợt giật mình phát hiện.
“Trung…Văn.! Chẳng phải là trường Hiểu Hân đang học sao.”
Ngọc Trúc mở lớn mắt quay ra nhìn Hiểu Hân. Thu Giang bên cạnh cũng ngạc nhiên.
“Vâng! Là thầy chủ nhiệm lớp em.” Hiểu Hân bình thản trả lời.
Ngọc Trúc và Thu Giang đồng thời giơ tay lên che cái miệng đang há thành chữ “ô” của mình. Thu Giang than lên.
“Khó cho Hiểu Hân rồi, giờ thì mất cả vui.”
“Để tớ ra thăm dò xem hắn nghĩ sao nhé.” Ngọc Trúc đứng lên định tiến về bàn bên kia thì bị Hiểu Hân kéo lại.
“Em chẳng bận tâm thì chị lo làm gì?”
Ngọc Trúc vẫn rút tay ra, rồi tiến về phía bàn bên kia.
“Chào anh tôi là Ngọc Trúc chị họ của Hiểu Hân”
“Chào chị, tôi là Vũ Thanh”
Vũ Thanh lịch sự ngồi lùi vào phía trong nhường chỗ cho Ngọc Trúc ngồi.
“Hôm nay là do tôi rủ con bé đến chỗ này chơi, tôi mong anh sẽ không có thành kiến với con bé.”
“Sao chị lại nghĩ vậy, ngoài giờ làm việc thì tôi cũng như mọi người, cũng có nhu cầu vui chơi giải trí. Chị nghĩ chúng ta ngồi đây đang vui chơi không lành mạnh sao. Nếu thế tôi phải là người xấu hổ với học sinh của tôi trước đấy.”
Suy nghĩ cởi mở của Vũ Thanh khiến Ngọc Trúc có thiện cảm.
“Anh thật thú vị! Nhớ lại ngày xưa các giáo viên của chúng tôi toàn các người già tư tưởng bảo thủ, học sinh chỉ hơi khác quy chuẩn một tý sẽ bị quy chụp là hư hỏng.”
“Tôi cũng như chị đều là thanh niên thế hệ mới, tất nhiên chúng ta cũng có những suy nghĩ khác hơn. Nhưng làm giáo viên rồi mới thấy suy nghĩ của các em học sinh bây giờ cũng khác chúng ta ngày xưa lắm. Mỗi thời, mỗi chiến thuật thôi.”
Ngọc Trúc và Vũ Thanh nói chuyện khá lâu khiến cho Thu Giang ngồi bên kia hết sức tò mò. Đến khi Ngọc Trúc quay lại bàn đã bị Thu Giang túm lại tra khảo luôn.
“Này cậu sang kia nói chuyện gì mà lâu vậy, đã thế lại cười cười nói nói tít hết cả mắt lại.”
“Cậu ta nói chuyện dễ gần lắm. Một thầy giáo hết sức tâm lý.” Nói xong Ngọc Trúc lại quay sang Hiểu Hân.
“Em thật may mắn vì có thầy giáo vừa đẹp trai vừa tâm lý.”
“May mắn! Chị nói như kiểu em đang được sở hữu vậy.”
“Thế thầy giáo của em đã thuộc quyền sở hữu của ai chưa?” Ngọc Trúc tò mò hỏi.
“Vợ thì chưa, bạn gái thì em chịu.”
Thu Giang bên cạnh cười khúc khích.
“Cậu điều tra kỹ vậy định theo đuổi người ta hả?”
“Có thể, đẹp trai thế kia cơ mà.”
“Thầy giáo em kém các chị 3 tuổi”
Hiểu Hân thản nhiên tạt một gáo nước lạnh.
Ngọc Trúc và Thu Giang đần mặt trong giây lát, hết quay ra nhìn về phía Vũ Thanh rồi nhìn nhau thở dài. Thu Giang than thở.
“Tiếc nhỉ, cậu ta sao lại ít tuổi hơn chúng ta chứ. Này! Con gái lớp mình chỉ còn tớ với cậu là ế đấy.”
_o0o_
11h đêm mọi người trong phòng karaoke bắt đầu kéo nhau rút lui. Địa điểm mọi người hẹn nhau tụ tập là Suncity xem nhạc hội đón chào năm mới.
Khi mọi người đến nơi thì ở đây đã quá đông, sân khấu ngoài trời làm rất lớn, mặc dù có hai màn hình lớn trực tiếp nhưng vẫn có vài người than vãn không hài lòng do đông quá không thể chen lại gần.
“Chán quá, biết thế đi sớm hơn giành chỗ trước, hôm nay có nhiều nhóm nhạc nổi tiếng biểu diễn lắm.”
Âm nhạc vọng ra, cùng tiếng của mọi người la hét cổ vũ khiến không khí sôi động vô cùng.
Sân khấu và toàn bộ các tấm biển ở đây đều được sơn bằng hai tông màu trắng và xanh biển, có lẽ theo tông màu của hãng tài trợ. Ngay phía ngoài khu đại nhạc hội có rất nhiều điểm phát bóng bay ọi người,. Số bóng bay này sẽ được thả đồng loạt vào lúc đồng hồ đếm ngược đến 0h.
“Phải làm thế nào bây giờ, xem ở đây chẳng đã gì cả.” Thu Giang than vãn với Ngọc Trúc. Ngọc Trúc lại quay ra cằn nhằn Duy Khang
“Này! Bố ông làm giám đốc công an tỉnh mà không có cách gì cho chúng ta đi cửa sau sao?”
Duy Khang đến buồn cười với lời trách móc của Ngọc Trúc.
“Bố tôi có phải ba đầu sáu tay đâu mà cái gì cũng làm được. Hôm nay bố tôi còn phải cho quân trực 100% để đảm bảo an ninh cho cả tỉnh này. Nhờ ông ấy việc vớ vẩn chẳng liên quan, ông ấy có mà chửi cho tôi tơi bời.”
“Anh Khang! Để em thử gọi cho bạn em xem nó có giúp được không. Em nghe nói nó chịu trách nhiệm chạy chương trình này.”
Vũ Thanh vỗ vai Duy Khang sau đó rút điện thoại đi ra phía xa hơn để gọi cho đỡ ồn. Lát sau anh quay lại ra dấu “Ok” với mọi người. Ai nấy nghe tin này đều cảm thất phấn khích.
Vũ Thanh đưa mọi người đi vòng ra sau đoạn hàng rào phân cách có bảo vệ. Do có người báo trước nên khi báo tên mọi người được đi qua luôn và có người đi theo dẫn đường.
Mối quan hệ của Vũ Thanh và người đó có vẻ rất thân thiết nên mọi người được đưa vào khu vực sát sân khấu. Để đảm bảo an ninh, bên sản xuất chương trình đã cho thiết kế sân khấu cách xa nơi khán giả đứng hơn chục mét, có hàng rào và nhân viên an ninh bảo vệ. Vũ Thanh và mọi người được đưa vào khu vực này để xem trực tiếp thì không còn gì tuyệt hơn. Âm nhạc cùng với niềm phấn khích khiến mọi người trở nên say mê.
Chương 20
Khôi Nguyên đứng trong cabin xe truyền hình lưu động theo dõi toàn cảnh nhạc hội qua các màn hình. Thấy công việc đã ổn thỏa Khôi Nguyên mới yên tâm rời đi, trước khi đi không quên cảm ơn ban biên tập đang làm việc.
“Các anh chị đã vất vả rồi, cảm ơn mọi người nhiều!”
Trưởng ban thấy Khôi Nguyên rời đi vội đứng dậy bắt tay.
“Cho tôi gửi lời hỏi thăm chị cậu nhé, năm nay không thấy cô ấy điều hành chúng tôi cũng thấy trống vắng đấy.”
“Vâng! Tôi sẽ chuyển lời.”
Ra khỏi xe Khôi Nguyên thấy thoáng hắn, mặc dù bên ngoài khá ầm ĩ nhưng vẫn còn hơn trong khoang cabin chật chội. Điện thoại trong túi quần rung lên, Khôi Nguyên bắt máy, đem áp chặt lên tai, tay kia che bớt một bên tai cho khỏi ồn ào.
“Alo!”
“…”
“Công việc rất ổn chị ạ, đừng lo.”
“…”
“Chị tranh thủ em làm hộ mà đi hẹn hò đi, mà bên đó đang là buổi trưa, chị đã ăn uống gì chưa đấy.”
“…”
“Em biết, thế chị nhé. Bye!”
Khôi Nguyên vừa ngắt cuộc gọi, chưa kịp đút túi quần điện thoại đã lại rung lên.
“Alo!”
“…”
“Cậu đang ở đâu?”
“…”
“Được, không vấn đề gì.”
“…”
“Bây giờ cậu đi về phía cổng bên trái, đến khu vực bảo vệ tôi sẽ cho người ra đón.”
Khôi Nguyên tắt máy, tay vẫy một nhân viên gần mình nhất nói.
“Anh giúp tôi, ra cổng trái đón mấy người bạn của tôi vào khu vực bên trong nhé.”
Người đó được giao việc liền nhanh chóng chạy đi. Khôi Nguyên lại tiếp tục theo dõi kịch bản chương trình trong khu vực cánh gà, thỉnh thoảng lại có vài cộng tác viên chạy đi chạy lại mang nước và coffee ọi người. Khôi Nguyên lấy một ly coffee ình để tỉnh táo hơn. Mấy ngày nay, để lo cho nhạc hội này mà anh và mọi người ở đây phải làm việc hết công suất. Nghĩ lại Khôi Nguyên thấy thương cho chị gái mình, chị yêu công việc đến nỗi gần 30 tuổi rồi mà chưa chịu kết hôn.
Những ngày lễ tết này, trong khi người người đưa nhau đi hẹn hò thì chị anh lại xoay như chong chóng với bên truyền hình để sản xuất chương trình. Mọi năm Khôi Nguyên đều ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nghỉ tết cũng giúp chị gái đôi chút. Nhưng đến khi chạy chương trình thì xin rút lui để đi chơi với bạn bè.
Năm nay chị của Khôi Nguyên cũng chẳng rảnh rang chút nào, chị bận chạy ra nước ngoài để mua bản quyền chương trình mới nên Khôi Nguyên mới phải đứng ra lo trọn vẹn.
Gần đến phút chuyển giao năm mới, Khôi Nguyên đi vòng ra gần khu vực cạnh sân khấu nơi đặt các thiết bị điều khiển âm thanh ánh sáng. Khôi Nguyên đảo mắt một vòng từ sân khấu xuống khu vực khán giả đang đứng cổ vũ. Trên sân khấu đèn sáng trưng nên phía dưới khu vực khán giả Khôi Nguyên nhìn không được rõ. Điều chỉnh ắt thích ứng được một chút thì anh mới nhìn ra được một tốp người khá đông đang đứng trong khu vực hàng rào phân cách sân khấu và khán giả. Khôi Nguyên không nhìn rõ lắm nhưng cũng yên tâm chắc rằng đó là nhóm người Vũ Thanh được anh đặc cách cho vào bên trong.
Một phút trước giờ chuyển giao, các nhân viên kỹ thuật ra tín hiệu với nhau, âm nhạc chìm xuống, ánh sáng trên sân khấu hoàn toàn tắt đi. Trên hai màn hình to, hàng số báo “giây” đang đếm ngược dần. Không gian chỉ còn tiếng MC dẫn chương trình vang vọng.
“Các bạn ơi! Hãy chuẩn bị bóng trên tay nào. Vào giờ phút chào năm mới chúng ta hãy cùng thả những quả bóng ước mơ lên bầu trời nhé. Hy vọng năm mới tới mọi ước mơ của chúng ta sẽ thành sự thật.”
“Chúng ta cùng đếm nhé…!”
Tiếng đếm ngược của MC và hàng nghìn khán giả đồng thời vang lên. “10..9..8..7..6..5..4..3..2..1… Chúc mừng năm mới!”
Sau đó hàng trăm quả pháo phụt gắn quanh sân khấu phụt lên, làm sáng bừng khắp không gian. Ánh sáng lóe lên cùng hình ảnh hàng ngàn quả bóng bay được thả ra tạo nên một hình ảnh vô cùng đẹp mắt, ấn tượng. Liền sau đó âm nhạc nổi lên khiến cả nhạc hội tưng bừng trong niềm phấn khích.
Khôi Nguyên nhìn hàng ngàn quả bóng đang bay lên chợt nhớ tới một người.
“Giá như lúc này em có thể ở đây ngắm cảnh tượng đẹp đẽ này như tôi vậy.”
Khi Khôi Nguyên hạ tầm mắt xuống, điều mà anh nhìn thấy còn đẹp hơn những điều anh nghĩ. Ánh sáng pháo phụt bừng lên khiến anh nhìn rõ hơn, trong hàng chục người đang đứng phía dưới anh có thể nhận ra cô ngay lập tức. Cô gái anh luôn nghĩ tới đang đứng ở kia, không phải trong bộ đồng phục hàng ngày anh vẫn thấy mà thanh thoát hơn trong chiếc váy xòe xanh nhạt. Mái tóc tết lệch đơn giản với những sợi tóc tơ rủ nhẹ hai bên má. Anh mắt cô cũng đang ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp. Khôi Nguyên biết cô gái ấy không hề cười nhưng trong đôi mắt ấy lại lấp lánh sáng như ánh sao.
Khôi Nguyên biết trước đây mình chỉ đôi chút thích thú tò mò về cô bé, nhưng càng tiếp xúc anh càng không thể điều khiển nổi trái tim mình. Đến hôm nay Khôi Nguyên biết, mình chắc chắn không thể rời mắt khỏi cô bé ấy được. Anh khao khát mang lại nụ cười cho cô bé và sẽ mãi mãi mang lại hạnh phúc cho cô.
Chương 21
Hôm nay, Ngọc Trúc phải về thành phố M. Ba Hiểu Hân do bận công việc còn dì Uyên không muốn mang cu Bin đi ô tô đường dài nên chỉ có Hiểu Hân cùng bà nội tiễn Ngọc Trúc ra sân bay.
Đưa hành lý lên băng truyền để kiểm tra, sau đó nhận biên lai Hiểu Hân mới quay lại phòng chờ. Bà nội Hiểu Hân đang ngồi cùng Ngọc Trúc, một tay bà vuốt ve mái tóc, một bàn tay nắm tay Ngọc Trúc không buông, ánh mắt bà rơm rớm nước mắt. Nhìn tình cảm của hai bà cháu trước mặt, Hiểu Hân cảm thấy chạnh lòng. Cùng là cháu gái của bà nhưng bà đối xử hoàn toàn trái ngược.
Ngọc Trúc nhìn thấy Hiểu Hân đứng tần ngần từ xa liền đứng dậy, cô ôm bà ngoại rồi hôn lên má bà để từ biệt. Ngọc Trúc tiến lại, Hiểu Hân chìa tay đưa giấy gửi hành lý cho chị mình.
“Chị đi mạnh khỏe nhé! Cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe hai bác.”
“Cảm ơn em! Em cũng ở lại mạnh khỏe, chịu khó giao lưu với bạn bè cho đỡ buồn nhé.”
Ngọc Trúc choàng tay qua vai Hiểu Hân, kéo cô bé lại gần trao cho cô một cái ôm và cũng không quên nói nhỏ bên tai Hiểu Hân.
“Em hãy ẹ em một cơ hội đi, mẹ em cũng nhớ em nhiều lắm.”
Hiểu Hân buông Ngọc Trúc ra, mặt cúi xuống, cô không muốn nhìn lên vì cô sợ ánh mắt Ngọc Trúc đang chờ đợi lời một lời đáp ứng từ cô.
Ngọc Trúc nhìn Hiểu Hân một lát rồi thở dài, lấy bàn tay xoa đầu cô bé.
“Chị đi đây!”
_o0o_
Trên xe ô tô chỉ còn lại bà nội, Hiểu Hân và chú lái xe. Hiểu Hân ngồi ghế phụ, còn bà nội Hiểu Hân ngồi ghế sau. Không khí trong xe im lặng tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng gió từ điều hòa phả ra. Hiểu Hân nhìn bà qua gương chiếu hậu trong giây lát rồi nói.
“Thưa bà! Con muốn xuống ở đường X, buổi chiều con vẫn còn tiết ngoại khóa.”
Bà nội Hiểu Hân tuy mắt vẫn nhắm như đang nghỉ ngơi nhưng vẫn trả lời, nhưng câu nói đó lại không như nói cho Hiểu Hân nghe.
“Chú Toán nghe rõ rồi chứ!”
“Vâng thưa bà!” Người lái xe riêng của cha Hiểu Hân lễ phép trả lời.
Người lái xe này cũng cảm thấy thương cho Hiểu Hân. Chỉ vừa lúc trước cô Ngọc Trúc còn được bà hỏi han cưng chiều phía sau, bây giờ cô bé ngồi ở đây lại bị coi như không khí.
Chú Toán lái xe cho xe đi thẳng đến trường Trung Văn luôn vì chú biết nếu đỗ ở đường X thì Hiểu Hân phải đi bộ một đoạn khá xa.
Đến nơi, Hiểu Hân không quên chào bà nội và chú Toán.
“Con chào bà nội, con chào chú. Cảm ơn chú ạ!”
Hiểu Hân chờ bóng xe đi khuất dạng mới đi ngược hướng cổng trường ra bến xe buýt. Chiều hay Hiểu Hân chẳng có tiết ngoại khóa nào cả nhưng phải ngồi cùng bà mấy tiếng trên xe, về nhà lại phải chịu không khí ngột ngạt khiến Hiểu Hân không chịu nổi.
Hiểu Hân bắt chuyến xe buýt quen thuộc chạy về phía ven đê ngoại thành. Đi bộ trên triền đê ngắm nhìn mọi thứ thật bình lặng khiến tâm trạng Hiểu Hân được thả lỏng.
Hiểu Hân đi về phía gốc đa quen thuộc thì bị tiếng cười nói ở đây làm cho dừng bước.
Thường thì đầu giờ chiều, lũ trẻ chăn trâu không hay ở đây nên Hiểu Hân thường chọn lúc này ngồi vẽ cho yên tĩnh. Nhưng có lẽ hôm nay là ngoại lệ ngoài dự tính của Hiểu Hân.
Nhìn lũ trẻ đang tươi cười chia nhau từng túi quà do người ta tặng, Hiểu Hân đành im lặng quay đi không muốn xen vào không gian riêng của chúng. Hiểu Hân chọn bụi tre phía xa hơn để ngồi vẽ. Bụi tre ở đây khá dày, từng khóm trải dài trên diện tích khá rộng, ngồi ở đây mát hơn nhiều so với gốc đa ngoài kia nhưng phía gốc đa lại có thể nhìn toàn cảnh bãi bồi với những ruộng ngô xanh mướt.
Hiểu Hân đeo tai nghe nhạc lên rồi vẽ say sưa. Cô không hề nhìn cảnh ở đây mà vẽ lại, hôm nay cô lại thấy trong đầu mình có một hình ảnh thật rõ ràng sắc nét. Hình ảnh đó được tái hiện sinh động qua từng đường chì của cô.
Hiểu Hân mải vẽ đến nỗi không hề phát hiện ra có người đang ngồi cạnh mình, đến khi người đó lấy ngón tay chỉ vào bức tranh thì Hiểu Hân mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Cái này là em đang vẽ tôi sao?”
Khôi Nguyên nheo mắt nhìn Hiểu Hân.
Bức tranh của Hiểu Hân đang vẽ đó là hình ảnh bọn trẻ con đang hớn hở vây quanh một người đàn ông bên gốc đa trăm tuổi.
Hiểu Hân cảm thấy xấu hổ khi thấy mình đang vẽ trộm và bị phát hiện, nhưng Hiểu Hân lại trấn định ngay trong giây lát. Cô quay sang nhìn thẳng Khôi Nguyên mà không hề tránh né.
“Chỉ là, cảm thấy bọn trẻ trông thật hạnh phúc nên muốn vẽ lại thôi.”
Khôi Nguyên có chút thất vọng khi hiểu ý Hiểu Hân muốn nói “tôi đang vẽ lũ trẻ, anh chỉ là cảnh nền cho chúng mà thôi”. Khôi Nguyên ước giá như cô ấy dụng tâm vẽ mình thì tốt biết mấy. Anh đã cố nhìn xoáy sâu vào mắt cô bé để tìm chút bối rối nào đó từ cô nhưng hoàn toàn không thấy.
“Thật là vui! Vì khi nào ra đây tôi đều có duyên gặp được em.”
“Tuần nào tôi chẳng phải gặp chú ba lần tại sân bóng.” Hiểu Hân vừa vẽ vừa trả lời.
“Cái duyên ở đây, tôi nói là không hẹn mà gặp cơ. Mà nhìn tôi có giống ông chú lớn tuổi đâu mà em cứ gán chữ “chú” cho tôi thế.”
Khôi Nguyên tức đến gãi đầu vì cô bé bướng bỉnh này.
Hiểu Hân tiếp tục đeo tai nghe lên thì lại bị Khôi Nguyên tháo xuống.
“Em cứ ngồi vẽ mãi thế này mà không chán à. Tôi thấy em vẽ cả tiếng ở đây rồi đấy.”
Hiểu Hân định vươn tay lấy lại tai nghe thì Khôi Nguyên đã nhanh tay giấu ra sau lưng. Khôi Nguyên phân tán sự chú ý của Hiểu Hân
“Em đã bao giờ sang bãi bồi bên kia sông chưa?”
Hiểu Hân quay lại nhìn bãi bồi sau đó im lặng lắc đầu. Khôi Nguyên thấy vậy liền nhanh chóng thu giấy vẽ và bút trên tay Hiểu Hân lại sau đó kéo tay Hiểu Hân đứng lên.
“Đi! Chúng ta sang đó ngắm cảnh đi.”
“Tôi không sang, chú trả bút và giấy cho tôi.
“Bên đó cực đẹp đấy, em mà không sang đó là hối hận luôn. Bây giờ ngô đang chín có thể bẻ mang đi luộc ngay thì ngon vô cùng. Bên đấy còn trồng rất nhiều hoa mầu nữa. Em ngồi bên này vẽ chỉ thấy mỗi ruộng ngô có phải là phí không.”
Hiểu Hân nghe những lời miêu tả như vậy, trong lòng có chú lung lay.
Đang suy nghĩ thì đã bị bọn trẻ đến từ bao giờ đang hò hét sung quanh.
“Chị ơi! Đi đi mà, bên đó chơi vui lắm”.
Chúng vừa đi vừa lôi kéo Hiểu Hân ra đến bờ đê, nơi những chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu. Chúng đẩy Khôi Nguyên cùng Hiểu Hân lên một chiếc thuyền còn mấy đứa sang một thuyền khác.
Hiểu Hân vừa mang tâm trạng tò mò, vừa hồi hộp khi ngồi trên thuyền. Sang đến bên kia, lũ trẻ nhanh chóng leo lên bờ rồi chạy tìm đuổi nhau. Thuyền của Hiểu Hân đi chậm hơn nên sang chậm một vài phút. Khôi Nguyên leo lên trước lấy tay giữ cố định mũi thuyền để Hiểu Hân bước sang. Nhưng Hiểu Hân vừa đứng lên thì thấy thuyền chao nghiêng một bên liền sợ quá ngồi thụp xuống. Lúc sang sông thì bờ đê bên kia thoai thoải hơn nên thuyền được kéo sát bờ nên không bị tròng trành như ở bên này. Bên này do bãi bồi cao hơn mực nước khá nhiều nên thuyền lọt hoàn toàn trong nước.
“Tôi không lên đâu, cho tôi quay lại đi.” Hiểu Hân sợ hãi kêu lên.
“Đưa tay cho tôi, tôi sẽ đưa em lên, đừng sợ.” Khôi Nguyên vươn cánh tay về phía Hiểu Hân.
Chú lái đò cũng động viên.
“Cháu yên tâm, cậu ấy buộc mũi thuyền rồi, không lật được đâu. Có tôi ở phía sau nữa, cháu cứ mạnh dạn lên là qua được ngay.”
Khôi Nguyên vươn tay rất gần về phía Hiểu Hân. Hiểu Hân vẫn ngồi tại chỗ nhưng đã chịu đưa bàn tay ra để Khôi Nguyên túm lấy. Sau khi đã an tâm hơn Hiểu Hân mới từ từ đứng dậy. Khi Hiểu Hân mới tiến được vài bước đã bị Khôi Nguyên kéo mạnh nhấc lên khỏi thuyền. Do mất đà Hiểu Hân liền ngã nhào vào Khôi Nguyên. Khôi Nguyên phản xạ nhanh liền túm lấy, ôm chặt cô vào lòng.
Tình huống bất ngờ khiến cả hai sững sờ nhìn nhau một hồi lâu. Họ cứ vô thức ôm nhau như thế. Hiểu Hân là người định thần được trước, cô vội vàng đẩy Khôi Nguyên ra, tuy đẩy được ra nhưng bàn tay Khôi Nguyên vẫn nắm chặt cổ tay Hiểu Hân không rời.
Hiểu Hân cố rút cổ tay ra nhưng không được, cô trừng mắt nhìn Khôi Nguyên.
“Chú làm ơn bỏ tay tôi ra được không?”
“Cứ thế này đi! Tôi không muốn phải mất công đi tìm trẻ lạc trong ruộng ngô mênh mông này đâu”.
Đáp lại Hiểu Hân là nụ cười và câu nói ngang ngược của Khôi Nguyên.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian